2/8/16

Nỗi buồn của Trang

Nỗi buồn của Trang
Hình minh họa
Em, mình làm lại nhà em nhé – Tuấn quàng tay ôm vợ, kéo sát vào mình rồi hôn nhẹ lên mái tóc thơm mùi trầm hương của cô - Lâu nay anh sai rồi, em tha thứ cho anh đi. Mình hãy làm lại, yêu nhau như hồi mới quen được không em…
Cứ thế, cứ thế, Tuấn rủ rỉ những lời ngọt ngào bên tai Trang. Đêm dần trôi, bao nhiêu kỷ niệm của một thời mộng mị bên nhau như ùa về trong Trang. Cô vẫn nằm co ro, giữ khoảng cách nhất định với Tuấn.

Suốt cả tuần tiếp theo, Trang như được hồi sinh, hạnh phúc dường như đã quay trở lại trong ngôi nhà cũ của họ. Tuấn chăm sóc vợ từng ly từng tý. Đứa con học lớp 3 được bố đưa đi, đón về, tắm rửa sạch sẽ cũng cười toe toét. Chiều qua, Tuấn còn ra chợ mua một con gà, tự tay nấu nồi xôi gà cho vợ con. Khi đó, Trang có bảo:
– Anh chu đáo quá, để em làm cùng nhé.
– Thôi, để anh làm loáng một tí là xong. Lính mà, tự lực quen rồi, có gì không làm được đâu – Tuấn cười nhìn vợ trìu mến.
“Ừ mà, anh ấy là lính. Khi yêu anh ấy, mình đã biết điều này mà. Thời gian đầu, anh ấy vẫn đi chợ, thỉnh thoảng chế biến những món ăn khá ngon chiêu đãi mấy mẹ con. Chẳng qua sau này mình và anh ấy giận nhau nên…” – Trang bỏ lửng suy nghĩ… Bữa cơm giản dị nhưng sao Trang thấy thật ngon, thật hạnh phúc.
Một tuần sau cái đêm Tuấn làm lành, Trang chủ động:
– Anh ơi, mình làm lại nhà như thế nào hả anh, đã có thiết kế chưa?
– Anh tính cả rồi. Mình đập căn nhà này đi, xây lại thôi. Em xem, móng khung thì vẫn để, mình chỉ nâng nền cho cao hơn mặt đường, làm thêm thành nhà 3 tầng lầu,anh vào intenet xem các mẫu vách ngăn cầu thang, đẹp và sang trọng lắm đấy em, và anh định làm cửa trượt cho phòng bếp của nhà chúng ta, trang bị tất cả nội thất lại. Tổng cộng khoảng 900 triệu đồng là có một ngôi nhà đẹp. Vợ chồng mình có phòng riêng, con cũng có phòng… Trước kia anh cũng để được một ít tiền, nhưng đơn vị bán rẻ cho lô đất gần sân bay, anh mua rồi. Mình làm lại căn nhà này, gần nơi em làm việc, con cái đi học cũng tiện. Lô đất kia coi như của để dành…
– Em đâu có 900 triệu đồng mà làm nhà? – Trang băn khoăn.
– Em làm giám đốc chi nhánh ngân hàng, bộ em không vay được à? Em cứ mạnh dạn vay đi, em không nghe câu:"thuận vợ thuận chồng tát biển Đông cũng cạn" à? Lương sĩ quan của anh cũng đủ cho gia đình chi tiêu trong tháng, lương của em dồn vào trả nợ. Ai xây nhà mà chẳng phải vay mượn…
Những lời của chồng cứ bám lấy Trang suốt mấy ngày liền. Cô khó nghĩ lắm.
10 năm trước, hai người yêu nhau, rồi nên vợ nên chồng, Trang cũng có một thời gian hạnh phúc, vợ chồng quấn túm bên nhau. Quê Tuấn miền ngoài, anh theo chú vào Đà Nẵng sinh sống rồi tình nguyện nhập ngũ. Rèn luyện, phấn đấu lên sĩ quan. Tình cờ gặp Trang, khi đó đã là giám đốc chi nhánh một ngân hàng tại Đà Nẵng.
Trang không đẹp, nhưng cô giỏi giang, thuần phác. Trang và Tuấn bằng tuổi nhau, đều đã 29. Nghĩ là duyên trời định và cũng đã đủ khôn lớn để hiểu đâu đúng, đâu sai, họ quyến luyến rồi quyết định cưới…
Hạnh phúc chẳng tày gang, Tuấn sinh tật rượu chè bê tha, hát hò trai gái loạn xạ. Cô chẳng đòi hỏi gì tiền bạc của chồng, mình cô cáng đáng, cô chỉ biết khóc, khuyên anh hãy hồi tâm chuyển ý, sống đàng hoàng làm gương cho con. Mỗi lần cô nói là một lần cô bị chồng nạt nộ, lăng mạ. Có hôm còn dánh luôn cả cô. Vì vậy khoảng cách hai người ngày một xa…
Tuấn mặc nhiên hưởng thụ và tự cho mình quyền “ông chủ” trong nhà. Sự việc kéo dài cho đến cuối năm 2015 thì họ làm đơn thuận tình ly hôn. Đơn chưa đưa ra tòa và mỗi người giữ một bản. Thực lòng trong những tháng ngày đó, vì thương con nên Trang vẫn không nỡ chia tay Tuấn. Và họ cũng chẳng ai nhắc đến chuyện này nữa. "Vậy điều gì khiến Tuấn thay đổi đây?" – Trang băn khoăn lắm.
– Con gái ngoan nào, con có ghét ba Tuấn không? Ba sai rồi, ba đã làm con và mẹ khổ, cho ba xin lỗi nghe. Từ nay ba không như vậy nữa. Con gái Trang tấm tức khóc rồi thỏ thẻ: “Ba hứa nghe”. Tuấn cũng khóc…
Đoạn đối thoại của hai ba con, Trang nghe được khi cô ở sau bếp bước lên nhà. Trang đã lặng đi vì xúc động.
Ngày hôm sau, Trang làm đề xuất được vay 900 triệu đồng. Đơn được chấp thuận. Suốt 3 tháng trời làm nhà, vợ chồng cô thật hạnh phúc. Tuấn biết kỹ thuật nên lo trông coi thợ, Trang có khiếu thẩm mỹ nên chạy ngược chạy xuôi tìm mua vật liệu và đồ nội thất… Cô như bay trong hạnh phúc, trong giấc mơ về một ngôi nhà mà ở đó cô sẽ không còn khóc hằng đêm, con cô không còn ngóng cửa đợi ba về…
Chiều 1-5, đang vui cùng chị em cơ quan nhân ngày Quốc tế Lao động, chuông điện thoại đổ dồn. Trang nhấc máy:
– Chị Trang, mẹ cháu Khánh Hà phải không ạ? Tôi là bảo vệ của trường L.V.T đây. Đã gần 7 giờ tối rồi, chị đến đón cháu.
Trang tái người lo lắng. Mấy tháng nay Tuấn vẫn dành đưa đón con. Sao hôm nay…
Lạ quá, nhà mình có việc gì mà đông vui thế này? Trang không tin vào mắt mình nữa khi hàng chục người từ anh em, họ hàng nhà chồng kéo vào, anh em cùng đơn vị Tuấn cũng có mặt đông đủ, họ cười nói vui vẻ ra mặt…
Vừa thấy mẹ con Trang, Tuấn hất hàm:
– Mẹ con cô đến đây làm gì? À mà thôi, đã đến thì tôi cũng chả hẹp hòi gì, mời mẹ con cô vào đây, xem qua nhà cho biết. Và tôi cũng muốn giới thiệu vợ chưa cưới của tôi cho cô biết mặt, kẻo chị em ra đường lỡ có gây lộn…
Trang khóc. Cô dắt con đi như ma đuổi ra khỏi ngôi nhà của chính mình…
Nỗi buồn của Trang
Hình minh họa
Sau vài tháng thì Tuấn bị tai biến, liệt hai chân và cấm khẩu. Người ta bảo, bị bệnh gì cũng khổ nhưng bị tai biến khi còn trẻ thì khổ lắm vì muốn chết cũng chẳng chết được, đầu óc thì cứ nghĩ, cứ ham muốn đủ thứ nhưng lại bất lực. Với người mưu mô, thủ đoạn, hằn học với cuộc đời thì còn khổ nữa…
Nguồn: xaluan.com
Xem thêm: